Tôi thấy một đứa trẻ bị thương được đặt vào một xe đẩy hàng. Người phụ nữ đẩy đứa bé nói với tôi “Xin giữ đứa bé này giùm”. Nhưng cảnh sát sau đó xuất hiện và giúp đỡ người phụ nữ này. Tôi chụp một vài bức ảnh và sau đó thấy một số cảnh sát mặc thường phục. Tôi hỏi khi nào họ bắt đầu hành động, họ nói họ sẽ cố gắng đi vào bên trong từ nóc nhà. Và tôi đi với họ.
Có rất nhiều thi thể ở chỗ đậu xe hơi trong khi những người bị thương máu me bê bết nằm la liệt khắp nơi. Có nhiều người núp và la hét xin sự giúp đỡ. Tôi cố gắng giúp nhưng tôi không thể giúp nhiều bởi vì xe cứu thương đang đến và tôi không chắc mình phải làm gì để giúp họ.
Tôi thấy một đứa trẻ bị một mảnh đạn găm vào cơ thể. Chân cậu bị gãy nhưng không bị chảy máu. Tôi không muốn dìu cậu đi vì sợ vết thương của cậu sẽ trầm trọng hơn. Nếu tôi giúp đỡ cậu, có thể tôi sẽ làm một điều gì đó không đúng. Tôi không phải là bác sĩ. Tôi chỉ cố gắng động viên cậu ấy bình tĩnh: “Các nhân viên y tế đang đến. Cậu sẽ ổn thôi mà”.
Tôi bước vào trung tâm mua sắm và theo cảnh sát lục soát từng căn phòng cho đến khi chúng tôi dừng chân ở tầng trệt là vị trí của siêu thị.
Một viên cảnh sát bị đạn bắn vào bụng. Ông ấy yêu cầu tôi chụp một bức ảnh lúc ông ấy đang kêu la và yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi cố gắng giúp nhưng tôi nghĩ ông đang trong trạng thái sốc bởi vì khi tôi giúp ông ấy bắt đầu xả đạn tán loạn vào sàn nhà. Mém chút nữa tôi dính đạn từ ông ấy. Sau đó ông ấy hạ vũ khí xuống đất.
Trẻ em theo chân cha mẹ chúng. Tôi thấy một bà mẹ ẵm đứa con. Họ núp khi cảnh sát mặc thường phục hướng dẫn họ cách chạy khỏi khu vực nguy hiểm.
Tôi theo chân cảnh sát đi lên, xuống khu trung tâm và nhìn thấy thi thể ở khắp mọi nơi. Một trong các viên cảnh sát nói với tôi có nhiều thi thể ở một cửa hàng gần cổng vào. Tôi xuống đó và chụp được hai ba bức ảnh.
Có lúc tôi và cảnh sát núp sau một cái cột trong khu trung tâm. Tôi đá vào cái cột và nhận ra cái cột này làm từ chất liệu mỏng nhẹ. Tôi bảo: “Nè! Các anh đá vào cái này đi” và sau đó mọi người bắt đầu đá. Họ bảo “Sao? Có gì không?”. Tôi nói: “Cái này sẽ không bảo vệ chúng ta được” và sau đó chúng tôi rời khỏi đó.
Một phụ nữ chạy ra khỏi một cửa hàng cùng các con của cô. Tôi chụp ảnh một trong các bàn tay của họ. Tuy nhiên có một phụ nữ lớn tuổi không thể chạy được. Mọi người trong cơn hoảng loạn. Những đứa trẻ này chạy rất khỏe do vậy có vẻ như chúng không cần sự giúp đỡ. Tất cả họ đều trong trạng thái sốc vì không biết đang xảy ra chuyện gì xung quanh.
Tôi giúp cảnh sát di tản các nạn nhân nhưng sau đó chính cảnh sát yêu cầu tôi rời khỏi hiện trường. Tôi nhận ra đó là thời điểm tốt để tôi rời khỏi trung tâm này. Tôi ở đó trong khoảng 4-5 giờ rồi.
Tôi không thể tiếp cận trung tâm mua sắm này vào ngày hôm sau. Cảnh sát bắn hơi cay vào các nhà báo. Tôi cố gắng nghĩ cách đi vào trong tòa nhà một lần nữa nhưng tôi không tin mình có thể làm được mà không bị cảnh sát bắt giữ vì tôi đang mang một ống kính máy ảnh cự ly dài (500mm). Bạn phải cảm nhận không khí lúc đó và phải biết rõ khi nào là thời điểm tốt để hành động. Bạn phải phản ứng nhanh nữa.
Ghi lại cảnh bắn giết là một tình huống phức tạp. Kinh nghiệm tác nghiệp ở các vùng xung đột giúp tôi nhận ra các nguy hiểm tiềm tàng và đoán biết được những gì sẽ diễn ra ở nơi này.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Thông tư 12/2024/TT-BTTTT
Mẫu đơn xin gia nhập Hội Nhà báo Việt Nam
Mẫu danh sách đề nghị cấp thẻ hội viên mới
Nghị quyết ban hành Quy định nội dung, mức chi đối với tập thể, cá nhân đoạt giải trong kỳ thi, cuộc thi Quốc tế, Quốc gia thuộc lĩnh vực giáo dục - đào tạo, thể dục - thể thao, văn học- nghệ thuật, thông tin - truyền thông
Toàn văn kết luận của Thủ tướng tại buổi làm việc với Hội Nhà báo Việt Nam